nằm trên giường, tôi chuẩn bị tiếp tục với những gì tôi có trong tay, nhẩm lại trong đầu những gì tôi vừa thấy. Tôi đang trong hoàn cảnh như vậy thì cửa phòng bật mở, cô ấy bước vào. Khi tôi bước vào trong bóng tối, tôi đã không nhận ra rằng quần áo của cô ấy được treo bên ngoài tủ vì cô ấy đã chọn căn phòng đó để thay đồ. Anh ấy bật đèn lên và khi anh ấy nhìn thấy tôi, cả hai chúng tôi đều là một mảnh. Tôi đoán khuôn mặt của tôi giống như của cô ấy sẽ là một bài thơ khá. Nhưng tôi ngạc nhiên nhất là thay vì đỏ mặt xin lỗi hay cười ha hả hay quay lưng bỏ đi, cô ấy lại ném chiếc khăn đang quấn quanh người xuống sàn,